Sunday, April 25, 2010

Em chọn ngày mai



Chợt mỉm cười khi nhớ đến nụ cười của ai đó.
Chợt mỉm cười khi nhìn rõ hạt mưa bụi nhạt nhòa trong kỷ niệm.
Chợt mỉm cười khi em vững bước qua ngưỡng cửa của quá khứ.
Em thầm cảm ơn.

Em cảm ơn chính mình vì em đã sống thật với cảm xúc của bản thân. Em khóc, em cười, em giận đều ngây ngô và chân thật, không hề toan tính.
Cảm ơn ngày mưa của ký ức, vì ngày ấy em đã bắt đầu học bài học đầu tiên của cuộc sống: "Bài học về tình yêu".
Cảm ơn anh vì anh là người dạy cho em thế nào là "hoa hồng" và thế nào là "mật đắng". Và cảm ơn vì anh đã buông tay em.

Em đã ở lại. Em hụt hẫng và chơi vơi. Em lang thang trên mọi nẻo đường của dĩ vãng. Và đặc biệt, em đã suy nghĩ và nghiền ngẫm từng "bài học" của anh. Và... em nhận ra rằng anh là một người bạn không cùng giới tuyến, anh là một "người thầy bất đắc dĩ" và anh là người đàn ông không phải dành cho em.

Em học được nơi anh nhiều điều: lòng người, cách cư xử, cách để nước mắt chảy ngược vào trong mà môi vẫn mỉm cười. Không phải anh tận tình dạy cho em những điều ấy, mà có lẽ vì tạo hoá vô tình đã để anh dạy cho em. Điều đặc biệt là em đã tự mình học được cách đứng lên sau khi vấp ngã - để hiểu được điều này, cái giá phải trả là em đã bước ra khỏi thế giới của sự vô tư và trong sáng. Em đã biết cách "đi với Bụt mặc áo cà sa" còn "đi với ma phải mặc áo giấy" - như thế em sẽ không dễ dàng gì bị ngã, phải không anh?

Thỉnh thoảng em nghĩ về chữ "duyên", có lẽ cuộc gặp gỡ của hai ta cũng là do chữ "duyên" mà ra. Nhân gian có câu: "Duyên tự sinh ắt duyên tự diệt". Khả dĩ lắm chứ! Vì ta vô tình gặp nhau để rồi vô tình rẽ sang hai lối khác biệt - một dành cho riêng anh và một chỉ dành riêng mình em.

Em từng khóc trong đớn đau vào những giây phút ngỡ ngàng khi biết mình bị ngã. Nhưng em cũng từng cười hả hê vì nhận ra em may mắn khi không cùng anh vun vén chữ "duyên". Biết vậy, nhưng có đôi lúc em thấy cuộc sống mình có chút dư vị của anh để lại và hơi bị xáo trộn. Em tự hỏi phải chăng em quá yếu lòng? Nhưng không sao, em đã biết được rằng anh chỉ là một phần của quá khứ mà em không thể chối bỏ. Em biết rằng ta đã đi qua đời nhau và em sẽ không ngoảnh đầu lại để tìm chữ "duyên". Vì anh đã là quá khứ của em.

Ngày mai - em sẽ vun vén cho tương lai của chính em, em sẽ vững bước trên con đường của riêng mình mà không có sự hiện diện của anh. Nơi ấy, em sẽ hạnh phúc bên người yêu em và em sẽ dành trọn cuộc đời mình cho anh ấy. Chắc chắn là thế! Em sẽ sống thanh thản và vui tươi vì em xứng đáng được như thế mà.

Cốt lõi là em sẽ cố gắng sống thật tốt và tận hưởng, vì ngày ấy là ngày mà em đang sống đây!

(Borrowed from Lê Trà My)

No comments:

Post a Comment